Con đường tơ lụa (Phần 3)

Con đường tơ lụa (Phần 3)

2020-10-28 / Comments0 / 2 / Tư liệu
Facebook It
Tweet It
Pinterest It
Google Plus It

Ảnh của Jia Yuyuan: Lê Na / Tuổi Trẻ .

Lúc 5 giờ sáng, tàu sẽ dừng từ ga Gia Du Quan ở Tây An lúc 6 giờ chiều. Thành phố này nổi tiếng với cái tên cửa Gia Dụ Quan nhưng lại “dựa vào thép” để sinh sống và được phát triển theo công thức “công xưởng lớn, trấn nhỏ”.

Hướng dẫn viên cho biết có tới 70% cư dân thành phố ở đây làm việc cho Công ty Thép Tửu Tuyền, nhà máy lớn nhất ở Tây Bắc Trung Quốc. Nhờ có hàng cây nhập nên đường phố ở đây thoáng đãng, yên tĩnh, sạch đẹp chẳng khác gì tấm lụa mềm. Trên mỗi con đường đều có một loại cây, liễu xanh, vàng dân tộc, xanh trắng bạch dương. Lối vào của cổng cực Tây kiểm soát lối vào của Seivuk và do quân Minh kiểm soát. Được xây dựng dọc theo trục đường bắc nam, Huyền Bích về phía bắc, lâu đài 8,6 km dẫn đến Hắc Sơn, và lâu đài Minh Tường dài 7,6 km về phía nam dẫn đến vực sâu do sông băng Thảo Lai Hạ hình thành tự nhiên, quê hương là Gia Thành của Du Quan vừa là cổng vừa là đồn.

Trong chuyến thăm Huyền Bích của chúng tôi, những chiếc lá bạch dương đã được gieo vào một góc yên tĩnh. Một đôi trai gái dắt tay bạn U đến Hắc Sơn Bên vách núi đen vẫn khắc nhiều trái tim lên trời thể hiện lời chúc phúc của tình yêu. – “Cửa được xây như tiếng Quan Thoại”, hãy gọi nó. Mở một đoạn tường thành cách đỉnh núi khoảng hai km cho phép du khách để lại ấn tượng sâu sắc trong bóng tối của lâu đài và nhìn ra sa mạc rộng lớn. Một bậc thang đá đã được mở để du khách lên xuống lâu đài dưới chân núi và đi bộ đến quảng trường mang tên “Tơ cổ”.

Di tích này được ghi nhớ bởi các nhân vật lịch sử ở đây: Trương lãnh Khiên, rồi đến Hoắc Kwai, Bàn Siêu (thời Tây Hán), Đường Huyền Trang, Marco Polo, rồi đến Đại Dương Lâm Tắc Từ (thời nhà Thanh) . Nếu Huyền Bích dẫn đến những ngọn núi cao, thì dãy núi Minh Tường sẽ băng qua địa hình bằng phẳng, đã bị thời gian bỏ hoang. Mọi người tranh nhau chụp ảnh trên những chiếc đài vỡ vụn bên tấm bia đá có dòng chữ “Vạn Lý Trường Thành”. Đây là đoạn đầu, đoạn cuối của Minh Tường. Một đường hầm dẫn đến “ban công” để khách du lịch có thể nhìn thấy rõ vực thẳm của sông băng Shaolai mùa này biến thành dòng nước chảy xiết, phía xa là dãy núi Kilian phủ tuyết trắng xóa trong nắng thu. . -Chúng ta đã có cả một ngày trong quá khứ từng gây thương tích cho khách hàng, để họ “đi chơi” sang bên kia biên giới. Nói là cửa ải, nhưng Kadu Spring quả thực là một pháo đài, được cấu tạo bởi nhiều lớp thành kiên cố, hùng vĩ, soi bóng giữa sa mạc, nhất là vào buổi tối khi mặt trời phía Tây “ló dạng”. Quả xứng đáng với danh hiệu “Thần điêu đại hiệp”. Ở các thành thị có loại gạch lát nền tiếng phổ thông là đạo phổ thông, nền là đường đi riêng của dân chúng và thương nhân. Cưỡi ngựa đá hai bên đường dốc để ngựa chạy trên mặt thành xung trận. Ngoài ra còn có một đền Quancong với lưỡi rồng và ngựa X-X, và một rạp hát mini. Cổng phía đông có tên là Quang Hoa Môn dẫn vào trung tâm thành phố. Các bức tường cao, và âm thanh có thể dội vào các tảng đá bay ngược theo các bức tường. Lâu đài có kẻ thù lâu dài và bạn có thể nhìn thấy lâu đài và đài quan sát. Cung điện của tướng quân nằm gần phía tây và được đặt theo tên của các vị tướng đã chiếm đóng nơi này bởi 18 vị tướng. Cổng phía tây có tên là Nhữ Viên Môn, hàng ngày đóng mở theo lịch của mặt trời. Đường thoát ra ngoài rộng khoảng 3m được lát đá lớn, sau biến dạng ghi lại dấu vết mất thời gian trên đoạn đường cũ. Con đường này dẫn đến một sa mạc rực rỡ và không có bờ biển.

Thành Huyền Bích dẫn lên đỉnh đồi Hắc Sơn ở trấn Gia Du Quan (Cam Túc). Ảnh: Lê Na / Tuổi Trẻ .

Có ở Gia Dụ Quan không, sao lại ở Ngọc Môn Quan? Điều này là do Trung Quốc trong các triều đại nhà Hán và nhà Đường đã mở rộng về phía tây đến Đôn Hoàng. Ngoài Ngọc Môn Quan còn có Dương Quan. Khi đến đây, du khách sẽ có cơ hội đi dọc theo bức tường thành nhà Hán, tuy đã biến thành phế tích nhưng vẫn lặng lẽ góp phần tạo nên sương gió đã chứng kiến ​​thế gian hơn 2.000 năm.

Ngọc Môn Quan giờ đã thành phế tích, nằm trơ trọi trên ngọn núi đầy nắng, tiếp xúc tốt với gió và bụi rậm gọi là “cỏ gai lạc đà”, bởi vì chỉ có lạc đà mới có thể sờ soạng chúng. Mặt hồ tuyết trắng bạc, xa xa là núi dẫn đường.

Họ Dương đang đứng trên núi, đọc to bài thơ chữ Hán Lương Châu của Vương Chí Hoàn (có sách là Xuất lại): “Hoàng Hà xa mây trắng / Rốt không muốn cành / Kẻ thù ghét Dương Quảng Dung / Xuan Kangen Ge Meng Quan “(Sông Hoàng Hà lơ lửng trong mây và sương mùh / Toàn đại, không trọn vẹn / Rợ không kể xiết / Gió xuân không qua được bản dịch của Ngọc Môn Quan-Nguyễn Hiền).

Giọng anh rất hùng hồn, mạnh mẽ và dứt khoát Nhưng gió sa mạc lại biến thành một giọng điệu tình cảm khó tả. Người xưa thường tách cành liễu (cành liễu). Lính nơi biên ải nghe tiếng sáo, lòng buồn xa quê, biên ải hiu quạnh, gió xuân không về được nơi này.

Có lẽ nơi buồn nhất ở đây là một đêm trăng tròn? Gió mênh mông chỉ là tiếng gió, gió khóc, gió bấc, gió có khóc cho hương người lính lẻ loi giữa trăng lạnh? Nhớ lại hai lời Lý Bạch truy tặng Vương Chiêu Quân trong “Kể chuyện”: “Nhất chiêu ngọc quân đạo / Thiên nhai bất dĩ vãng”. (Một khi đã bước qua cửa Ngọc Môn, sẽ mãi bước tới chân trời không bao giờ ngoảnh lại Người ơi, trong những ngày sum họp tăm tối, có nỗi đau nào hơn nỗi đau chia ly?) .—— (Gửi người trẻ thời gian)

Leave your comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Compare List
Get A Quote